Mưa Buồn !
Mưa buồn!
Không biết từ bao giờ mưa đã đem lại cho gã nhiều cảm xúc đến thế, những tâm tư, suy nghĩ khác lạ bỗng dưng xuất hiện, len lỏi trong gã khi gã ngồi ngắm những cơn mưa.
Mấy hôm nay bão về, trời mưa dầm dề cả ngày lẫn đêm... trong giấc ngủ của gã, mưa rơi mãi, nhưng là mưa của những tháng ngày cũ đã trôi rất xa rồi...
Hình như mưa gợi cho người ta nhiều nỗi buồn, dạo một vòng quanh blog của bạn bè, tràn ngập nỗi buồn mêng mang, vì mưa, vì sao những ngày nắng không về, hay vì cái gì khác nữa...
Nhớ lại ngày xưa gã cũng thích mưa, còn thích đi dạo dưới mưa, thấy như đã lâu lắm rồi, 5 năm, 3 năm, hay mới gần đây thôi... Có những người nhớ đến gã, chỉ nhớ về những thói quen mang toàn màu sắc lãng mạn đó... hay nhớ về gã, như chính mình đã cười nhạo của một thời sao quá dễ rung động và nông nổi. Những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ yên nay lại trở về, nhắc thật nhiều những chuyện đã qua...
Mưa của tháng ngày qua có khác bây giờ không nhỉ?
Mưa của tuổi thơ chỉ nhớ là mưa trong bài tập làm văn, không nghĩ suy, không hoài niệm... Rồi mưa của năm tháng bắt đầu mơ mộng, biết buồn, biết nhớ, dù nỗi nhớ đôi khi không dành cho ai đặc biệt, chỉ là nhớ mà thôi... Tự nhiên nhớ lại những ngày tháng không âu lo, những ngày tháng còn ngồi trên giảng đường, nỗi buốn chỉ là nỗi buồn bè bạn. Nhớ những lúc trốn học theo lũ bạn đi chơi điện tử, hay chui vào một góc nào đó để nói chuyện phiếm, trêu đùa nhau và đơn giản nhất là những khi mấy thằng con trai tụ tập ngồi quán nước ở cổng trường. Hạnh phúc của gã lúc ấy giản dị làm sao mà đáng nhớ làm sao.Mọi thứ ùa về theo cơn mưa....
Nhớ cơn mưa phùn mùa đông giá lạnh, nhớ mưa xuân nhè nhẹ chỉ đủ làm ướt tóc, nhớ cơn mưa rào bất chợt của mùa hè oi ả... Hình như cơn mưa nào cũng gợi nỗi buồn. Không nhớ mưa mùa thu ,không biết là có mưa không nữa, mùa thu cũng đủ buồn man mác rồi...
Đã lâu không suy nghĩ thế này, đã lâu không muốn hoài niệm nhiều, không muốn buồn, không muốn nhớ, không muốn bận lòng vì bất cứ điều gì. Gã như thế từ bao giờ nhỉ? Gã cứ tưởng rằng, thời gian, công việc, các mối quan hệ sẽ cuốn đi tất cả nhưng gã nhầm. Những khoảnh khắc, những năm tháng xưa cũ ấy lại hiện về một cách sống động trong tiềm thức gã. Gã nhớ tất cả...Chắc tại mưa.
Cũng đã rất lâu không viết nổi một lá thư, hay chỉ một dòng tin nhắn tử tế thôi, lời nói của gã từ bao giờ bó gọn trong kí tự ngắn ngủi, qua những cuộc điện thoại chỉ kịp nói đầy đủ nội dung, những emoticon mang đủ hình hài của cảm xúc... Đã lâu không đọc thơ, không viết nhật kí nữa. Cứ sợ quá để tâm về một cái gì đó, về một ai đó, sẽ lại phải thêm một nỗi buồn.
Ước lại một lần trở về ngày xưa, về những ngày mưa buồn nhè nhẹ, những ngày mưa của dòng sông kí ức, của những người đã đi qua và ở lại...
Ước lại một lần được cùng bạn bè đạp xe trên đường như ngày xưa, một lần lại được cùng nhau thâu đêm suốt sáng nằm bên nhau tâm sự... Lại 1 lần được buồn vui, mong nhớ mà không phải nghĩ suy xấu hổ, giấu kĩ cảm xúc của chính mình...
Ước lại là gã ngày ấy...
Ngày ấy... bây giờ... xin kí ức đừng để trôi theo thời gian, để mỗi ngày mưa về lại được sống lại ngày tháng cũ, cùng bạn bè cũ, những kỉ niệm cũ...
P/S: Trời mưa gã lang thang trên mạng tìm những cảm xúc về mưa. Gã đọc thấy 1 bài rất hay rất giống với cảm xúc của gã. Sự kết hợp giữa văn người và văn ta đã được gã hoàn thành trong chốc lát. Nếu một ngày nào đấy tác giả của kịch bản chính có tình cờ đọc được những dòng này thì gã hy vọng rằng tuy đã bị ăn cắp ý tưởng nhưng tác giả sẽ rất vui vì có thêm Gã cùng nỗi nhớ ấy.
02_Mưa Và Nỗi Buồn....
Mưa với Nỗi Buồn là bạn rất thân. Lúc nào có Mưa là Nỗi Buồn xuất hiện .
Một ngày....
Mưa ham vui bảo Nỗi Buồn ở lại , nhảy múa một tí sẽ về ngay. Thế mà Mưa rong chơi cùng đất mãi không về. Nỗi Buồn vẫn còn ngồi đó chờ đợi, hoài nghi. Mưa đến rồi đi bất chợt. Chỉ có Nỗi Buồn ở lại gặm nhấm nỗi buồn, thấy tê tái hơn. Nó tự hỏi mình có lỗi gì chăng? Không có câu trả lời, nó xoay sang tìm một lý do nào đó để tha thứ cho Mưa.
Hy vọng nối lại tình bạn xưa.
A! Nó tìm thấy rồi! Nỗi Buốn đổ lỗi cho Đất. Thế là nó ghét Đất từ đó . Nó ganh tỵ, chê Đất vừa xấu vừa đen, chê Đất bên này nứt nẻ bên kia ngập úng...Đất im lặng. Còn Mưa thì vẫn không thấy đâu , nó thấy mình trơ trọi.
Một ngày....
Nỗi Buồn đọng thành Nước Mắt. Chẳng thích đâu nhưng Nước Mắt cứ rơi xuống Đất . Vỡ òa. Đất dang vòng tay ôm Nước Mắt vào lòng. Tự dưng Nỗi Buồn thấy nhẹ nhõm.
Nước mắt thấm sâu vào lòng Đất, cả giếng nước mát trong vỗ về nó. Gặp lại Mưa và những giọt nước mắt khác , được tâm sự và chia sẻ, nó thấy mình lớn hơn. Lạ chưa, Nước Mắt bỗng dưng hóa thành Nụ cười. Nụ Cười bay lên biến Nỗi Buồn thành Niềm Vui, Niềm Vui nhân lên thành Hạnh Phúc. Tạm biệt Đất , Hạnh phúc đi sớt chia Hạnh phúc.
Một ngày.....
Trời lại Mưa. Nỗi Buồn lại xuất hiện - bắt đầu cuộc hành trình đi tìm Hạnh Phúc....
Có lẽ nó cũng phải học tập Nỗi Buồn, biết nhận ra con đường để tìm kiếm Hạnh Phúc. Nó cũng giận "Mưa" lắm, không những tìm cách đổ lỗi cho Đất, nó còn đổ lỗi cho cả Mưa, trách Mưa không quan tâm đến mình. Nó yêu Mưa mất rồi. Nó cũng luôn tự hỏi mình có lỗi gì chăng ? Và rồi cũng như Nỗi Buồn, nó không thấy Mưa đâu, nó thấy mình trơ trọi ....
Hành trình của Nỗi buồn đã kết thúc khi tìm kiếm được Hạnh Phúc, còn hành trình của nó vẫn đang còn dang dở, nó cũng như Nỗi Buồn, đi kiếm tìm Hạnh Phúc, nhưng phải mất bao lâu? 1 tháng, 2 tháng..., 1 năm, 2 năm..., thậm chí là cả cuộc đời... không ai trả lời được câu hỏi đó.
Đến khi nào nó cũng giống như Nỗi Buồn, từ Nước Mắt biến thành Nụ Cười, từ Nỗi Buồn biến thành Niềm Vui thì khi đó nó có thể mỉm cười để bước tiếp trên hành trình đi kiếm tìm Hạnh Phúc và cho đến khi nào nó trưởng thành hơn. Tuy nhiên, có một điều nó vẫn luôn tin chắc rằng dù có mất bao lâu đi chăng nữa, cho dù hành trình đó có khó khăn, gian khổ đến thế nào thì Hạnh Phúc vẫn luôn luôn chờ đợi nó.
Xin lỗi Hạnh Phúc vì nó thật ngu ngốc đã không nhận thức được Hạnh Phúc quan trọng với nó như thế nào, bây giờ có lẽ nó sẽ phải tạm xa đường đến với Hạnh Phúc. Xin lỗi.....mặc dù nó biết ...
No comments